Cứ hễ rảnh, suy nghĩ miên mang đâu đó thì mình lại muốn nghe những bài tình ca,
cứ như là kiếm một bao cát nặng nặng nào đó, đủ sức kéo mình xuống
mơ mộng, nhưng cũng không bay quá xa.
Và "Quỳnh", là một trong những bài hát đó.
...............................................................................................................
"Tình ơi tình ơi
Trăm năm là bao ngày yêu?"
...............................................................................................................
Bây giờ thì cứ như mình vừa đang vừa cuốn và vừa gỡ một cuộn len đang rối tung rối mù vậy!
Và sẽ mất tất cả một ngày nào đó không xa, ......
Mình biết chắc là thế, .....
...............................................................................................................
Và tình đến như loài hoa quỳnh
Nở bừng trắng xóa trong màn đêm
Tình tôi hiền lắm
Có gió lốc sẽ lớn khôn thêm
Ngoài vườn tối riêng loài hoa quỳnh
Làm thành đốm sáng soi lòng tôi
Sao em lại sinh ra như cơ duyên biết trước?
...............................................................................................................
Cái gì tới sẽ phải tới!
0 comments:
Post a Comment